Lời tạ lỗi của người con với mẹ!
- Mẹ! Đó là từ thiêng liêng nhất của mỗi người con trên thế gian này, không phân biệt trẻ già, trai gái, tôn giáo hay màu da chủng tộc. Mẹ! Đó là từ đầu tiên ta có trong đời và cũng là từ cuối cùng trước khi nhắm mắt chúng ta đem theo về nơi đất mẹ. “Xin mẹ” là lời tạ lỗi của Nhà thơ Duy Thảo khi ông 70 tuổi. Mồ côi không có tuổi…
Vần còn là tháng "Vu lan" nên mình xin giới thiệu với các bạn bài thơ này
(Minh họa: Ngọc Diệp)
XIN MẸ
Nhân ngày giỗ thứ 10 của mẹ
Con xin mẹ, dù lời xin quá muộnBởi bây giờ con đang tuổi bảy mươi
Bóng dáng mẹ khuất dần vào thiên cổ
Thắp nén hương xin tạ lỗi với người
Xin tạ lỗi ngày con còn bé dại
Sống lang thang như lũ dế bãi bồi
Ăn ngọn cỏ, uống vô tư sương sớm
Khi đường xa mẹ chạy chợ ngược xuôi
Xin tạ lỗi ngày con ra chiến trận
Cứ ngỡ mình chịu ác liệt gian nan
Nào đâu biết mẹ sống bên ụ pháo
Ngày tải thương, đêm chung sức cứu hàng
Nhà bom dội, hai lần lều dựng tạm
Thư cho con vẫn kể chuyện bình yên
Chị con chết, mẹ giấu chưa báo vội
Chỉ mong con “chân cứng đá mềm”
Xin tạ lỗi ngày đoàn viên trở lại
Chốn làng quê mẹ vẫn ở một mình
Bếp rơm ướt, cơm mẹ ăn sống sượng
Cốt “dâu con trong đạo gia đình...”
Xin tạ lỗi những ngày già lẩn khuất
Mẹ lạc đường, con cháu mất công tìm
Ngày ba bữa mẹ bảo chưa ăn uống
Giờ bảy mươi chắc lẩm cẩm đến mình…
Xin tạ lỗi, ngàn lời xin tạ lỗi
“Nước trong nguồn” bỗng chảy xiết mẹ ơi!
Để lầm lỗi như con dao cứa ruột
Con van xin, con gửi gắm cho đời!
DUY THẢO
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét