Chủ Nhật, 15 tháng 2, 2015

Kính tiễn người đi xa

Kính tiễn người đi xa
Thơ Nguyễn Thúy Quỳnh

Những người dân xưa đội đơn đứng dưới hiên nhà ông
đợi ông làm ra công lý
nay lại đội đêm đứng dưới hiên nhà ông
mong được nhìn ông lần cuối


Ôi, nhân dân của tôi, của đất nước, của ông!
chỉ có họ là công bằng nhất
những người luôn biết kính thờ và nguyền rủa
đang khóc ông bằng nước mắt thực thà
Tôi, một người xa lạ
tiếc thương ông theo cách của bác xe ôm sông Hàn
theo cách của chị hàng rong tôi gặp ở Mỹ Khê
theo cách của các nhà thơ bạn tôi xứ Quảng
Tôi không biết đời sau sẽ nói về ông thế nào
nhưng tôi biết khi khép mắt về trời
ông đã lấy đi của chúng tôi
một ngọn lửa
một dòng sông vạm vỡ
một điểm tựa mà chúng tôi cần có
để vững tâm đi qua ngày hôm nay khốn khó
dành lấy cho con cháu chúng ta một ngày mai đáng sống thế nào
Trời đã gọi ông rồi
ông lên đường bằng an
nếu được ước một điều,
tôi sẽ ước có ngày ông trở lại
để làm tiếp những gì nhân dân còn trông đợi
món nợ luân hồi này, ông đã trả xong đâu!

NTQ/

'NVH -3 T" XIN VĨNH  BIỆT ÔNG NGUYỄN BÁ THANH

"Có cái chết hóa thành bất tử"
Anh ra đi trong nỗi nhớ của mọi người
Bởi anh gieo cái đẹp cho đời
Phải gánh chịu bao nhiêu chìm nổi.
Có kẻ thấy anh đi mừng khấp khởi
Bởi nó là những con sâu
Còn nhưng người khốn khó, khổ đau
Thấy tiếc thương và trong lòng trống vắng.
Thấy lo toan cho dân cho nước. 
Họ hỏi nhau: Sao người tốt vội ra đi?
Lũ sâu bọ lại ngóc đầu nổi dậy.
Dân đau lắm vì bao năm chờ đợi
Mà "vẫn mịt mờ như kẻ vọng dương"
Anh đi rồi, dân vẫn nhớ thương  
Lại đắng lòng đợi chờ trông ngóng
Gía như anh Bá Thanh còn sống(!)
Đến bao giờ mới lại có  Nguyễn Bá Thanh? 

Không có nhận xét nào: