Chuyện
vui : BÀI THƠ VỀ NGỰA
Chuyện xưa kể
rằng, nhân buổi tiếp bạn bè, ông quan huyện khoe mình mới mua được con ngựa
quý về ra đề thớ vịnh con ngựa. Ngay lập tức, con “bạch mã” được lính hầy dắt
ra giữa sân để các nho sĩ ngắm nghia rồi “đối cảnh sinh thơ”. Có một nho sĩ
nghèo xin được đọc bài thơ minh vừa ứng tác. Quan huyện mừng lắm mới nho sinh
đứng lên đọc thơ. Chàng nho sinh hớp một ngụm rượu rồi thình thỉnh đọc từng câu
cho mọi người bình.
Bạch mã mào như tuyết.
Quan huyện tán
thưởng : “ Giỏi. Giỏi lắm. Lông ngựa trắng như tuyết. Xin đọc tiếp”
Chàng nho sinh
tợp một ngụm rượu rồi khề khà đọc:
Tứ túc cương như thiết.
Quan huyện đập
tay xuống bàn:
-
Quá hay! Bốn
chân cứng như sắt thép.
Mọi người xôn xao chờ những câu
thơ tiếp. Chàng nho sinh vẫn không hề vội vàng nhẩn nha nâng chén rượu và thư
thả đọc.
Tướng
công kỵ bạch mã
Bạch mã tẩu như phi.
Đến lúc này bàn rượu như vỡ òa.
Hay quá! Tướng công cưỡi lên mình ngựa, Con ngựa trằng chạy như bay lên. Quả là
“tuyệt cú mèo”. Quan huyện “phổng mũi” dâng chén rượu mừng và thưởng cho chàng
nho sinh một đĩnh bạc.
Chuyện lan ra khắp nơi. Có một
anh chàng thư sinh suốt ngày lêu lổng không chịu học hành đầu cuối nhưng lại có
tài bắt chước giỏi. Anh tìm đến quan huyện xin được dâng thơ. Vừa hay lúc đó có
bà cụ già đến huyện bẩm báo một việc gì đó. Quan huyện chỉ ngay bà lão và bảo
chàng “lêu lổng” làm thơ. Không chờ đợi lâu, anh chàng “lêu lổng” đã “chế bản
thơ con ngựa” và cao dọng đọc ngay.
Bà lão mao như tuyết.
Quan huyện ngẫm nghĩ: “Ừ, bà lão tóc bạc
như tuyết. Cứ cho là được”. Chàng “lêu lổng” đọc luôn”
Tứ túc cương như
thiết.
Quan huyện
nhìn bà già đôi chân trần gầy nhom với những bước đi run rẩy, xiêu vẹo. Chàng
“lêu lổng” tưởng quan đắc ý nên cao dọng đọc luôn:
Tướng công kỵ bà lão.
Bà lão tẩu như phi.
Quan huyện bực
mình thét lên:
-
Láo. Quá láo. Ta là bậc “phụ mẫu” của dân sao lại cưỡi
lên lưng người già cả,
ốm yếu được chứ. Bà lão tuổi cao sức yếu đi không nổi thì làm sao “chạy như bay” được?”.
ốm yếu được chứ. Bà lão tuổi cao sức yếu đi không nổi thì làm sao “chạy như bay” được?”.
Quan huyện sai lính nọc
chàng “lêu lổng” ra đánh mấy chục roi để chừa thói “đạo” văn người khác.
Chàng “lêu lổng” bị quan tống
ra khỏi huyện đường. Anh ta lê bước chân khập khễnh, cúi mặt không dám nhìn ai./.
TRẦN TUẤN TIẾN
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét