TÌM HIỂU TÔN HIỆU "CHÚA TIÊN - NGUYỄN HOÀNG"
H.1
(Riêng tặng tất cả giáo viên và học sinh trường Nguyễn Hoàng – Quảng
Trị, xưa và nay)
Dân Việt ta luôn tự hào có được một giang sơn gấm vóc trải dài từ ải
Nam Quan đến Mũi Cà Mau. Để có một non nước tươi đẹp như vậy, hẳn không ai quên
được công cuộc Nam
tiến mở mang bờ cõi của dân tộc ta dưới thời các chúa Nguyễn Đàng Trong.
Khởi đầu nghiệp Chúa ở Đàng Trong là Chúa Nguyễn Hoàng. Ông vào trấn
thủ Thuận Quảng, bắt đầu một thời kỳ lịch sử mới. Để mở
rộng bờ cõi, năm
1611 ông đã thực hiện cuộc Nam tiến đầu tiên, tiến
chiếm đất từ đèo Cù Mông (bắc Phú Yên) đến đèo Cả (bắc Khánh Hòa) của vương quốc Chăm Pa vốn đã suy yếu, lập thành phủ Phú Yên gồm hai huyện Đòng Xuân và Tuy Hòa, giao cho Văn Phong trấn giữ. Cho tới
khi ông mất, giang sơn họ Nguyễn trải dài từ đèo Ngang (nam Hà Tĩnh) tới núi
Đá Bia (Thạch Bi Sơn), gần đèo Cả, bây giờ là vùng cực nam Phú
Yên.
Tương truyền trong lúc hấp hối, Nguyễn Hoàng dặn dò con trai là Nguyễn Phúc Nguyên: “Nếu Bắc tiến được thì tốt nhất, bằng không giữ vững đất Thuận Quảng và mở mang bờ cõi về phía nam.”
Bản dịch của Viện Sử học sách Đại Nam thực lục, Tập I, tr.28 ghi:
“Chúa vỗ về quân dân, thu dụng hào kiệt, sưu thuế nhẹ nhàng, được dân chúng mến
phục, bây giờ thường xưng (tụng) là Chúa Tiên. Nghiệp đế dựng lên, thực là xây
nền từ đấy.”
Danh xưng Chúa Tiên trong sử sách ghi là thế, các sách báo ngày nay
cũng viết thê. Tuy nhiên, vì không có chữ Hán kèm theo, việc hiểu nghĩa của
danh xưng này gặp nhiều khó khăn, mỗi người một ý. Nói chung có 02 cách hiểu:
- Một số nhà nghiên cứu cho rẳng “Tiên” là trước, như trong các cụm từ
“trước tiên, tổ tiên, tiên vương, tiên đế,..” Vậy chúa Tiên là vị chúa đầu
tiên, vị chúa khởi thủy của thời Đàng Trong. Nếu thế thì sách xưa phải đã viết
là 先 主. Có diều cần lưu ý là các cụm từ tiên vương, tiên đế, tiên chúa lại có
nghĩa thông dụng là vị vua, vị chúa đã qua đời. Xưng tụng vậy e là không tế nhị
rồi.
- Theo một số người khác “Tiên” là ông Tiên, như trong các cụm từ “tiên
phật, tiên cảnh, tiên ông,…” . Theo nghĩa này, chúa Tiên là vị chúa nhân hậu,
bác ái, luôn cứu giúp kẻ khốn khó, cơ bần như các ông tiên, ông bụt trong các
chuyện cổ tích truyền khẩu dân gian. Với nghĩa này, chúa Tiên phải viết là 仙 主.
Cái điều nên làm là chúng ta cần căn cứ vào các tư liệu cổ để
khỏi phải suy diễn cảm tính rồi tranh luận một cách chủ quan. Tra cứu các sách
xưa, người viết đã gặp 02 tư liệu sau:
1- Cụ Trần Trọng Kim trong sách Việt Nam Sử lược,
NXB Trung tâm Học Liệu Sài Gòn, 1972, về sau NXB Tp Hồ Chí Minh tái bản vào năm
2000, có vẽ sơ đồ Nguyễn thị thế phổ. Trong sơ đồ này cụ ghi rõ là Đoan Quận
Công Nguyễn Hoàng (Chúa Tiên) với chữ Hán là 仙 主. (H.1) Nếu để ý đến danh xưng
của con chúa Nguyễn Hoàng, chúa Nguyễn Phúc Nguyên là Phật Chúa (H.2), thì ta
thấy được sự thống nhất trong cách xưng tụng của các vị chúa này. Họ là những
người luôn cứu giúp dân chúng như các vị tiên phật trong truyện thần thoại
Dẫu vậy, người viết vẫn chưa yên tâm với tư liệu
này. Sách vở in đi in lại biết đâu tam sao thất bổn. Cụ Trần Trọng Kim ghi chú
là đã tham khảo Đại Nam
thực lục tiền biên. Đây là một văn bản sử học chính thức và quan trọng của
Nguyễn triều, độ chính xác có thể xem là tuyệt đối.
H.2
2- May thay, tra cứu qua Google, người viết gặp
đươc bản scan cuốn Đại Nam Thực lục tiền biên. Trong bản scan cuốn Đại Nam Thực
lục tiền biên.Q.1, tờ 6 do Nguyễn triều Quốc Sử quán biên soạn mà Viện Sử học
đã dày công chuyển sang Việt ngữ, người viết đã chụp lại ảnh sau (H.3):
H.3
Đoạn văn trong ảnh này đầy đủ là “Thượng phủ tuần
quân dân, thu dụng hào kiệt, khinh dao bạc phú, nhân tâm duyệt phục, thời xưng
Tiên Chúa. Đế nghiệp chi hưng thực cơ ư thử. 上 撫 循 軍 民,收 用 豪 傑, 輕 徭
薄 赋, 人 心 悅 服,時 稱 僊 主. 帝
業 之 興 寔 基 於 此.”(Bản dịch của Viện Sử học ở trên). Trong đoạn
này, từ “Tiên chúa” được khắc bản gỗ là 僊 主. Chữ 僊 nguyên là chữ 仙 (Hán
Việt tự điển, Thiều Chửu, tr.37). Đại Nam thực lục của Quốc sử quán thì
chắc chắn là chính xác rồi. Hơn nữa các bản khắc gỗ này hiện còn được lưu trữ.
Đến đây, chúng ta đủ cứ liệu để kết luận rằng Chúa
Tiên (仙 主) hay Tiên Chúa là danh xưng dành cho Ngài Nguyễn Hoàng với ý nghĩa rằng
Ngài nhân hậu từ ái, thông tuệ giỏi giang, lắm phép thần thông và đã cứu giúp
dân chúng như các vị tiên trong thần thoại.
Nếu không có Chúa Tiên Nguyễn Hoàng vào Nam, làm gì có
nghiệp Chúa Đàng Trong và chúng ta làm sao có một giang sơn rộng lớn xinh đẹp
như hôm nay. Xưng tụng như thế là một cách tri ân đối người cầm quyền có công
lớn với dân tộc và Tổ Quốc. Thật chí lí thay!
Tháng 9.2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét