"Nốc ao rồi anh ơi!"
Hai ngày nay, tại thành phố Thái
Nguyên đang diễn ra cuộc thẩm định ảnh nghệ thuật Khu vực 15 tỉnh miền Núi phía
Bắc lần thứ 13. Ban Giám khảo chấm ảnh công khai nhưng xa quá, mình không có
điều kiện đến xem được. Vì có ảnh tham dự, với những phấp phỏng, hồi hộp, hy vọng,
chờ đợi, âu lo.... xem những đứa con tinh thần của mình được Hội đồng cầm cân
nảy mực đánh giá ra sao nên mình đã gọi điện nhờ Thế Hoàng, chi hội phó Chi hội
Thái Nguyên theo dõi giúp.
Chín giờ sáng, điện thoại rung
bần bật: "Anh ơi, vòng đầu anh vào 6 cái rồi!" Mình mừng rơn. Gửi 8 cái mà lọt 6
cái vào vòng một thì làm gì chả sướng. Tính cua trong lỗ thế này: Vòng một 6
phát thì vòng 3 có trật chắc thế nào chả còn ...một phát – một treo (triển lãm)
thôi thì cũng hạnh phúc lắm rồi. Cái số mình từ nhiều năm nay năm nào cũng chỉ
được treo một cái, chứ giải thì chưa bao giờ vinh dự được “chó ngáp phải ruồi”. Thế
nhưng vẫn còn hơn khối người xôi hỏng bổng không. Thôi thì cũng mong được treo
một cái cho vui, chứ ăn nhằm gì.
Yêu cầu của Thể lệ Liên hoan là phản ánh Đời sống của đồng bào các dân
tộc Miền Núi phía Bắc hôm nay. Mình đã có ý thức phản ánh cho chân thực,
không tô hồng, bôi đen, nhưng có quan tâm đến những nét đổi mới, những
xu hướng tiến bộ của cuộc sống đồng bào. Đồng thời cũng không né tránh
cuộc sống mưu sinh còn vất vả của người dân... Dứt khoát không mang tư
tưởng "lạc quan tếu", chỉ đưa ra những tấm hình dàn dựng cho đẹp lòng
những ai thích thành tích. Để có được 8 cái ảnh này là kết
quả của hơn hai năm giời với mười mấy chuyến đi thực tế. Những ngày đông
tháng
giá lặn lội ở Sa Pa, Ý Tý.
Những ngày hè nắng rát đày đọa thân xác ở Mường Tè, Lai Châu, Sơn La, Mù
Cang Chải... Mỗi chuyến đi là một cuộc vật lộn với đường sá, thời tiết, sức
khỏe, thời gian và tiền bạc. Sau mỗi chuyến đi là những chuỗi ngày căng mắt
trên máy vi tính để tuyển chọn, xử lý hậu kỳ, trăn trở với “những đứa con tinh
thần” của mình xem nó có ốm yếu, sài đẹn...gì hay không để cho nó được đi Liên
hoan, vui bè, vui bạn. Quả thật là mồ hôi nước mắt cả đấy...
Nhưng mười bẩy giờ, điện thoại
lại rung: “Anh ơi nốc ao rồi!” – Hoàng buồn bã thông báo. Mình hỏi lại: “Cả 8
cái à?”. “Vâng, nốc ao hết rồi!”.
Mình chả trách ai, vì Hội đồng
giám khảo toàn những người nổi tiếng với những con mắt nhà nghề tinh tường, họ
làm việc công minh, khách quan, công bằng, có trách nhiệm. Ảnh của mình xấu,
ném sọt rác cũng là chuyện bình thường.
Bây giờ đưa lên đây, nếu bà con
thương tình thì ngó qua cho “các cháu” nhà mình đỡ tủi.
Chăm chỉ - Bé gái phải vừa địu em vừa tranh thủ học thêm.
Nhà em nghèo lắm, không có lấy một chỗ giành riêng cho
góc học tập đâu. Hỏi: cháu ngồi đâu học?
- Cháu lấy cái "ghế" này kê ra cửa làm bàn học.
Phía sau em là bó cỏ mà hôm qua em vừa đi cắt về cho bò...
Đi học - Hai bé vùng cao, người dân tộc Mông
(một bé còn lộ cái váy truyền thống)
Nhưng các em đều đã có những bộ đồ "tân thời" sáng sủa
kém gì trẻ em thành phố? Trên lưng đeo ba lô sách vở viện trợ.
Trên con đường đi học được rải nhựa phẳng lì.
Nét mặt các em tươi như hoa... rạng rỡ, trong trẻo dưới nắng sớm mai.
Được như thế bây giờ chưa nhiều.
Hạt Ngọc - Người phụ nữ Mông nghiêng mình sàng gạo trong bếp.
Hình ảnh rất quen thuộc và cổ điển, nhưng không phải phụ nữ kinh.
Người Mông vốn xưa nay ăn ngô (mì mén) là chính. Bây giờ ăn gạo.
Những hạt gạo như hạt Ngọc, kết tinh mồ hôi nước mắt của người
nông dân Mông trồng lúa ở vùng cao, đáng trân trọng lắm chứ
Dưới Thung lũng Mường Hoa - Đang vào mùa cấy.
Dẫu canh tác trên những tràn ruộng bậc thang nhưng
xóm làng tràn ngập một màu xanh, phản ánh đời sống no đủ.
Đặc biêt, hàng cột điện kia đã nói lên điều gì thì
chắc ai cũng có thể dễ dàng nhận ra...
Chợ về - Những người phụ nữ Hà Nhì ở Ý Tý đi chợ về
mà trời đã chiều, bóng đã đổ dài. Thế mới biết chợ khá xa nhà.
Những gùi hàng đã bán hết, không đeo trên trán mà cắp nách.
Đi chợ hay về chợ các chị đều đi với nhau thành từng đoàn,
phải chăng đó là sự cố kết của một tộc người trong
mọi sinh hoạt đời thường nơi biên viễn.
Xem ảnh - Cô gái Mông Hoa ở Sâu Chua Sa Pa nhận được
mấy tấm hình mới chụp, đến khoe bà. Bà đang mải khâu váy
vẫn phải dừng tay bởi thấy cháu gái trong hình xinh quá.
Nét mặt cả hai bà cháu đều rạng rỡ trong
không gian đầm ấm, hạnh phúc.
Vội vàng - Người đàn ông Mông đen xuống chợ bán than cho
khách mua về sưởi ấm. Ở độ cao 1600 m so với mặt biển,
mùa đông giá lạnh lắm. Cuộc sống mưu sinh rất tất bật,
phải nhanh chân, nhanh tay... Cú bấm máy "xoay người"
phản ánh chân thực sự vội vàng của người đàn ông này.
Niềm tự hào - Hai em bé Mông ở Bản Hồ đi Tổng kết năm học về
trưa hôm 30/5/2013. Em áo trắng được tặng giấy khen,
cái giấy khen không có khung nhưng được ép plastic.
Em áo đen tuy không có giấy khen nhưng vẫn được lên lớp.
Hai em đều vui, rảo bước bên hàng trúc, trên đường về nhà.
Trời Sa Pa trong veo, ném xuống thung lũng Mường Hoa
những "nắm bông trắng tơi, xốp" khiến con người lâng lâng
trước vẻ đẹp thiên nhiên hùng vĩ.
1 nhận xét:
Cái Chăm chỉ không treo thì treo cái nào? Hả mấy ông giám khảo?
Đăng nhận xét