46 năm, nguyên vẹn một lá thư
Phó nhòm
Chia tay nhau năm 1965, năm cả hai đều 17 tuổi, mình theo gia đình đi
khai hoang ở Lào Cai, Tiến ở lại quê học tiếp. Nhưng nào có suôn sẻ. Học
hết lớp 10 (1966), đi bộ đội, sức khỏe yếu đơn vị lại cho về. Đi làm kế
toán thuê thì chẳng hiểu thế nào bị vu oan thụt két 97.550 đồng, một số
tiền khổng lồ thời ấy (Sau lại tìm ra, Tiến chẳng lấy một xu).
1 giờ sáng ngày 11/11/1967, Tiến viết cho mình lá thư hai tờ pơ luya gấp
đôi thành 4 trang. Tiến bảo: "...đọc phải dịch, chắp, suy luận vì gà
bới tung rồi!". Nhưng mình chẳng bỏ sót chữ nào, kể cả có chỗ bạn hứng
chí nhét ngang vào mấy từ tiếng Nga. Lá thư cho đến nay đã 46 năm. Giấy
đã ngả màu vàng mà nét chữ bút mực vẫn tươi nguyên. Mình đoán Tiến viết
bằng bút chấm mực chứ không phải bút máy, vì được mấy chữ rất đậm thì
lại bị mấy chữ mờ vì hết mực chưa kịp chấm. Có chỗ còn bị mực giây ra
hẳn một vệt.
Chả hiểu thế nào, bốn mươi sáu năm rồi, cuộc đời cả hai đã trải biết bao
thăng trầm, xã hội đã biết bao vật đổi sao dời...mà lá thư nay vẫn còn
nguyên, trong tay mình. Quả đáng tội, chỉ mất cái phong bì và một bức
ảnh đen trắng cỡ 3x4 kèm theo. Hết hai trang đầu giãi bày tình cảm, thăm
hỏi cuộc sống gia đình trong thời buổi chiến tranh, Tiến "Tái bút -
...tặng mày một bài Phú về Tiến Rụt nhan đề: TÔI". Nay mình mang chia sẻ
với bà con bài Phú của một thanh niên 19 tuổi, cách đây 46 năm, viết
tặng cho chính mình: (Còn bây giờ thì anh là nhà viết kịch, một nghệ sĩ
thuộc Hội nghệ sĩ sân khấu Việt Nam, hằng ngày đang phải bươn chải để
sống bằng nghề viết và đạo diễn)
TÔI
Tặng: Tuấn Tiến
Liên hoan mấy bữa to tày hội tưởng rằng cuốn gói ai ngờ
vẫn chưa đi
Lên voi xuống chó mấy phen, đinh ninh tiến,
ai hay vẫn tốt đen tốt đỏ
Ăn tiêu phung phí, tưởng rằng thụt quỹ mấy chục ngàn
Cứu vớt tâm hồn, thiên hạ tân phong: "Vua tán gái"
Mang tiếng đi làm vẫn còn ăn bám bố: Hỏi tiền...?
- vào túi các nhà hàng
Rậm rịch bàn giao hơn 6 tháng càng chồng chất nợ
Nói như lệnh vỡ, cười đổ quán xiêu đình, hát ngêu ngao
mà bụng trống rỗng, toàn buồn với khổ
Yêu với đương, thiên hạ chửi cho, người yêu ghét,
vẫn mơ màng hạnh phúc
Vui nhưng nhục, sướng nhưng hèn, phận đỏ đen chờ số mệnh.
Tí tuổi đầu cũng chè, cũng thuốc, cũng rung đùi làm phú, làm thơ
Học dở dang dăm chữ quèn cũng ganh đua trổ tài hùng biện
Bộ đội phục viên hết gù đến óc...
người toàn bệnh lại thích đánh nhau
Móc túi không xu, cơm rau muống lắc đầu khó nuốt
Bảo đi làm băm băm bổ bổ, việc hãy còn nguyên
Học trước, ra sau, kém bọn đàn em vẫn khoe mình giỏi
Noi gương tiền bối, tôn thờ Từ Hải, Tú Xương
lấy đó làm gương, tự an ủi cho qua ngày tháng.
Thế nhưng: Đã đứng phải đứng bằng chân
Hiên ngang, phóng khoáng tinh thần mới cao
Mặc dù có ngã lộn nhào
Vẫn cười tự nhủ: thằng nào hơn tôi?
Sống quỳ khổ lắm ai ơi...
Bài này anh bạn nối khố Nguyễn Ngọc Dương moi từ "kho tư liêu cá nhân" ra. Rất cảm động, Tôi đã viết trên "Phó nhòm Tây bắc"
Cám ơn mày nhớ đến tao
Bài này tao đã cho vào... trong tim.
Bạn bè ai muốn biết tin
Xem "Người vô học" là tìm thấy nhau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét