PNTB: Trong một tiệc trà, Chủ tịch Hội Văn nghệ một địa phương đọc bài thơ vui, chẳng có tiêu đề, nhưng mình chỉ nhớ "nhõn" hai câu kết: "Vào quan rồi lại động quan/ Đến khi hạ huyệt chẳng mang được gì".
Rồi lại một hôm ngẫu nhiên thấy trên mạng có bài viết nói rằng một vị quan thanh liêm, trong một bài nói chuyện, ông đọc mấy câu thơ để tỏ rõ quan điểm của mình: "Sinh ra vốn dĩ là dân/ Phấn đấu dần dần rồi cũng thành quan/ Hết quan rồi lại hoàn dân/ Hoàn dân rồi lại dần dần...vào quan"... Nhưng ông không đọc hai câu cuối mà mình nhớ được. Vì thế, chắp lại mình có bài thơ hoàn chỉnh:
Sinh ra vốn dĩ là dân
Phấn đấu dần dần rồi cũng thành quan
Hết quan rồi lại hoàn dân
Hoàn dân rồi lại dần dần...vào quan
Vào quan rồi lại động quan
Đến khi hạ huyệt chẳng mang được gì!
Ảnh minh họa. Ảnh Internet |
Lại còn một dị bản nữa thế này:
Lúc đầu cũng chỉ là dân
Quyết tâm phấn đấu dần dần thành quan
Thành quan dễ nổi máu tham
Tiền nhiều như nước nghênh ngang một đời
Đến khi Giời gọi về giời
Cũng đành nhắm mắt ngậm cười vào quan
Vào quan rồi lại động quan
Đến khi hạ huyệt chẳng mang được gì!
Đọc hai câu cuối mình nhớ một lần anh Bí thư tỉnh ủy tâm sự: "Tiền nhiều cũng chẳng làm gì ông ạ. Cuộc sống chỉ đủ là hạnh phúc lắm rồi. Con người ta không nên tham lam quá. Ai cũng đến lúc nhắm mắt buông tay. Đến lúc ấy hỏi tiền của nhiều, nhà lầu, xe hơi, gái đẹp...cũng chả có ý nghĩa gì? Tôi biết, anh thật lòng nói thế.
Quả đúng vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét