Thêm buồn nghe chuyện ĐOÀN
VĂN VƯƠN!
Buồn thay chuyện Đoàn Văn
Vươn
Cái anh làm vườn mã cũng
"đấu" hăng.
Mồ hôi công sức tháng năm
Bây giờ nước lã ra sông cả
rồi.
Trải bao sóng dập, bão
vùi.
Triều lên, nước xuống...
ngọt bùi, đắng cay.
Nhà ở của gia đình Đoàn Văn Vươn bị "cưỡng chế(!) |
Mồ hôi đổ xuống đất này
Cho cây kết trái bõ ngày
gian lao.
Than ôi! Đất thấp, trời
cao.
Tiếc công, tiếc của...
biết bao tháng ngày.
Vũ khí tự tạo nổ bay.
Đó là tiếng nói dân cày
vùng lên.
Đấu tranh chống bọn cường
quyền.
Tức nước bờ phải vỡ liền
mà thôi.
Đơn từ gửi đã nhiều rồi.
Khác nào gió thổi giữa nơi
cát đằng.
Đắng cay ngậm cỏ, kết vành
Cũng đành nhắm mắt, nghiến
răng với đời.
Thà rằng chết mất thì
thôi.
Quyết không cam chịu thành
người trắng tay.
Ai ngờ vạ gió, tai bay.
Nước cờ gió đã đổi thay
mất rồi.
Nhà kho mười tháng
"tạm" ngồi.
Cửa nhà bị phá, đầm thời
bỏ hoang.
Vợ con như vịt vỡ đàn.
Đón xuân một túp lều tàn
che thân.
Cũng là cái kiếp nông dân
Cả đời chân đất đầu trần
khổ thay.
Bời không chịu cảnh đắng
cay.
Cứ ôm chặt lấy đất này làm
chi?
Giá như Vươn chịu nhịn đi.
Mồi ngon phải để con
"con kỳ" xẻ chia.
Cứng đầu giờ được cái chi?
"Miệng quan trôn
trẻ" lấy gì chứng minh?
Ông Khanh thân có một mình,
Chấp hành, chấp tỏi, nghĩa
tình để đâu?
Đúng, sai đổ vấy cho nhau.
Đồng chí, đồng chuột -
hiểm sâu dạ người.
Chuyện xưa ta đã đọc rồi
"Tắt đèn" chị
Dậu đạp trời đứng lên.
Đấu tranh chống bọn cường
quyền.
Nêu gương cho khắp mọi
miền làm theo.
"Bom ga" của
nhóm dân nghèo.
Hồi chuông báo động đã reo
vang trời?
Đúng-sai... muôn sự mặc
đời!!!!
TT
ĐÔNG A
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét