Trần
Tuấn Tiến
Nó
cứ tiến, ta cứ lùi,
Ta nói mãi, nó chẳng nghe lời
Cây muốn lặng nhưng trời cứ bão...
Ta nói mãi, nó chẳng nghe lời
Cây muốn lặng nhưng trời cứ bão...
Nhịn! Nhịn mãi... Nhịn đến bao giờ?
Các cụ dạy: “Anh em bất ngãi
Thì thà rằng chẳng có anh em”.
Đau một lúc còn hơn câm lặng
Cứ nói toạc ra: ai đúng, ai sai?
Để nhân loại vạch tên, chỉ mặt.
Đến khi nào đúng, sai rõ rệt,
Lại giang tay đón bạn lỗi lầm,
Lại tạm quên đi nỗi hận ngàn năm
Nhìn phía trước chung vai tiến bước...
Còn bây giờ: đưa sự thật ra ánh sáng, đó là điều bắt buộc,
Là lòng dân cả nước chờ mong.
Thà hy sinh tất cả chứ không thể âm thầm
Nhìn kẻ khác gặm nhấm từng tấc đất.
Phải trái phân minh
Nghĩa
tình chân thật.
Chữ NHẪN quá sẽ
TRẦN TUẤN TIẾN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét